[Dịch] Bắt Đầu Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh

/

Chương 118: Cô nương đừng quá ngây thơ (2)

Chương 118: Cô nương đừng quá ngây thơ (2)

[Dịch] Bắt Đầu Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh

Dã Hỏa Đông Vọng 1

3.761 chữ

29-05-2025

Khí tức nơi đầu ngón tay nữ tử bỗng nhiên bùng phát, một đạo u quang tựa như kiếm khí, lao thẳng tới cổ họng Triệu Thái Quý.

Dọc đường đi, nàng đã tính sẵn đường lui, chỉ cần tìm được cơ hội, tránh mặt được Thẩm huyện lệnh của Phong Cương và lão già tóc bạc khiến nàng bất giác sợ hãi kia, ắt hẳn sẽ có cơ may trốn thoát.

Tên tiểu bổ khoái trước mắt này, nhìn không ra chút cảnh giới tu vi nào.

Nhìn thế nào cũng không thể là đối thủ của nàng, huống hồ cho dù nha môn Phong Cương có ẩn giấu thực lực, cũng không thể nào có một cao thủ Trung Võ cảnh trở lên lại cam tâm tình nguyện đi làm một tên bổ khoái quèn được chứ?

Xét từ mọi góc độ, nàng đều có lý do để ra tay, hơn nữa phần thắng rất lớn. Chỉ cần trốn thoát khỏi Phong Cương, nhất định sẽ để tông môn đến đòi lại công đạo cho mình!

Trong đầu nữ tử trăm ngàn suy nghĩ chợt lóe qua.

Mãi cho đến khi bị Triệu Thái Quý tay chân không đứng đắn đẩy vào một gian nhà lao có cửa sổ, nàng mới sững sờ tỉnh táo lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sao có thể như vậy?

Đòn tấn công của nàng vậy mà ngay cả một chút gợn sóng cũng không tạo ra nổi!

Nữ tử không tin, một lần nữa vận chuyển Khí phủ, một đòn tương tự lại tung ra, nhắm thẳng vào lồng ngực rắn chắc của tên bổ khoái.

“Cô nương, đừng phí công vô ích nữa. Nếu ta là nàng, ta sẽ ngoan ngoãn ở yên vài ngày. Yên tâm, sẽ không nhàm chán đâu, nếu cần, ta có thể bầu bạn với nàng, hê hê.”

“!!!” Nữ tử kinh hãi thất sắc, cả người chết lặng tại chỗ.

Luyện Khí đạo pháp của mình không hề yếu, một đòn toàn lực vận chuyển mười chín tòa Khí phủ khiếu huyệt suốt ba mươi hai Chu thiên!

Kết quả là ngay cả da lông của hắn cũng không hề hấn gì?

Nữ tử thất thần như phỗng, cả người chìm trong hoảng loạn tột độ.

Đây chính là nha môn Phong Cương sao?

Từ bao giờ mà ngay cả thực lực của một tên tiểu bổ khoái cũng đã sâu không lường được thế này!

Cùng lúc đó,

Trong một gian lao ở tận cùng dãy nhà giam phía xa, Lưu Hạo kéo lê đôi chân đã được nối lại nhưng vẫn chưa thể cử động, gào thét đến khản cổ.

“Thả ta ra ngoài!”

“Câm miệng!” Triệu Thái Quý bực bội quát: “Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là biết điều một chút, đừng làm vị cô nương này sợ hãi, bằng không đôi chân vừa mới nối lại của ngươi có khi lại phải bỏ đi đấy.”

Lưu Hạo mặt mày méo xệch, cố nén đau đớn, trầm giọng nói: “Cho ta gặp Thẩm huyện lệnh! Hắn muốn gì ta cũng đều cho, chỉ cần thả ta về, điều kiện gì cũng có thể thương lượng.”

Triệu Thái Quý lắc đầu bất đắc dĩ: “Huynh đệ à, đôi khi người ta phải biết mình là ai chứ. Đàm phán điều kiện ư? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Muốn đàm phán với đại nhân nhà ta, thì cũng phải là phụ thân ngươi tới, chứ kẻ khác thì không có cửa đâu.”

“…” Lưu Hạo nghẹn lời.

Triệu Thái Quý quay đầu nhìn nữ tử, ánh mắt hau háu đánh giá từ trên xuống dưới, rồi cười một cách đầy xun xoe, miệng chép chép: “Chao ôi, một cô nương tốt thế này, huyện thái gia cũng thật là, vậy mà cũng nỡ xuống tay, đúng là chẳng có chút tình người nào cả.”

Nữ tử hoàn hồn, nhìn gã hỏi: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Một tên bổ khoái quèn, sao có thể…”

“Không làm gì được ta ư?” Triệu Thái Quý cười khẽ, ánh mắt gã dần trở nên tĩnh lặng, khí thế quanh thân dường như cũng bị ảnh hưởng, trở nên xáo động bất ổn!

“Thật ra ta cũng thấy lạ.”

Nữ tử toàn thân căng cứng: “?”

“Chỉ là một Luyện Khí sĩ Trung Võ cảnh quèn, một kẻ chưa từng đặt chân lên chiến trường, ngươi không thật sự cho rằng mấy ngón tay mềm oặt yếu ớt đó có thể đả thương người khác sao? Cô nương, đừng quá ngây thơ như vậy.”

“!!!”

Nữ tử trợn mắt há mồm, trong lòng kinh hãi tột độ!

Phong Cương bây giờ đã đến mức này rồi sao?

Ngay cả tu sĩ Trung Võ cảnh mà cũng không thèm để vào mắt nữa rồi ư?

Ngoài nha môn.

Cố Thủ Chí đứng đợi trên đường, nhìn Thẩm Mộc đang vác hai bao gạo từ xa đi tới…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!